Cuộc đời này giống như một trò chơi điện tử, nhưng không phải ở mức dễ, cũng không phải ở mức khó, mà là cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ khó để có thể hoàn thành màn chơi.
Lân đoàn
Một trang fanpage Facebook mà mình rất thích theo dõi có một cái tư duy khá thú vị như thế này: cuộc đời này giống như một trò chơi điện tử, nhưng không phải ở mức dễ, cũng không phải ở mức khó, mà là cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ khó để có thể hoàn thành màn chơi.
Mục đích của chúng ta khi chơi một trò chơi là gì nhỉ? Luôn là qua màn, là chiến thắng, là hoàn thành cuộc đua… Đặt vào đời thực, để chiến thắng “trò chơi cuộc đời” thì chúng ta cần đạt được những gì? Thành công, giàu có, danh tiếng, sức ảnh hưởng… chăng? Và để đạt được những điều đó, mọi thứ không đơn giản như việc làm một phép cộng 1+1 thì sẽ bằng 2. Không, nó rất khác biệt đấy.
Để thắng một trò chơi, điều đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là tìm hiểu luật chơi. Bạn không thể nào chiến thắng một trận đá bóng mà không biết những cách hợp lệ để ghi bàn – đưa quả bóng tròn vào lưới của đối phương. Và trò chơi nào có phần thưởng càng lớn, đồng nghĩa với việc luật chơi sẽ càng phức tạp, và để giành chiến thắng sẽ cực kỳ khó khăn.
Trò chơi cuộc đời là một trong những thứ có luật chơi khó khăn nhất mà mình từng biết. Bạn không được gục ngã, bạn không được bỏ cuộc, bạn không được chết, bạn không được phép cạn túi… Nhưng đồng thời bạn cũng phải chạy nhanh hơn những người khác, làm tốt hơn những người khác, cố gắng nhiều hơn những người khác… để có thể chiếm lấy phần thưởng. Tin vui là: Phần thưởng của trò chơi cuộc đời không có giới hạn. Nó có thể là bất cứ thứ gì bạn mơ về, và nếu người khác có thể “phá đảo” – giành chiến thắng – thì bạn cũng hoàn toàn có thể làm được.

Tất nhiên, khi nói “không được” không có nghĩa là bạn không thể làm chuyện đó. Bạn vẫn có thể thua cuộc, có thể gục ngã, có thể phá sản – mất hết tất cả số tiền mình đang có. Tuy nhiên, như các con bạc trong các sòng bạc hay kháo nhau – dù không tích cực lắm, nhưng một mặt nào đó cũng đúng – “còn thở là còn gỡ”, mỗi ngày trong cuộc sống của bạn là một màn chơi mới, một “mạng” mới để các bạn chiến tiếp cái trò chơi này.
Bạn không thể làm gì được với những đối thủ có xuất phát điểm tốt hơn bạn: những người có gia đình giàu có trong khi bạn bắt đầu trong cảnh nghèo khó, những đối thủ tiến về đích bằng chiếc máy bay phản lực trong khi bạn chỉ đang chạy trên chính đôi chân của mình – cùng một đôi giày cũ mòn vẹt cả đế. Đúng vậy, cuộc đời chính là một trò chơi của sự bất công, nơi bạn phải đánh nhau đến đổ cả máu để giành giật những lợi thế của mình, trong khi những người khác có thể chỉ cần ngồi yên trong cỗ xe ấm cúng của họ, mà vẫn có thể về đến đích trước cả chúng ta.
Vậy mình có thể làm được gì? Mình nghĩ rằng câu trả lời thật ra rất đơn giản. Hãy ngưng nhìn vào người xung quanh, nhìn vào chính bản thân của mình. Hãy làm chủ cuộc chơi của chính mình. Bạn không thể bắt người khác dừng lại đợi bạn chạy tới, nhưng bạn có thể bắt đôi chân của bạn chạy nhanh hơn nữa để bắt kịp họ. Hãy chiếm lất quyền kiểm soát trong mọi chuyện mình làm. Chịu trách nhiệm về những sai lầm của bản thân, và hiểu rằng: ngày hôm nay của tôi là do chính tôi dựng nên. Bạn sẽ bỏ ngoài tai lời phán xét chốn văn phòng, bỏ lại sau lưng những câu châm biếm về học lực… Ngày hôm qua đã xảy ra rồi, và ngày mai là một bí ẩn, chỉ có hiện tại mới là thứ đáng để dồn sức lực.
Mình chọn chơi cuộc chơi này theo cách của mình.
Ngày hôm nay mình ngồi đây, gõ những dòng chữ này. Có thể nó còn non nớt và đầy lỗi lầm. Nhưng mình tự hào vì mình đã có thể gõ được nó, hoàn thành được nó. Hãy xem xem mình sẽ đi tới được đâu!